ếch ngồi đáy giếng

chú ếch nhỏ ngồi dưới đáy giếng
sẽ không biết được đại dương mênh mông ra sao
nhưng nó luôn biết hôm nào bầu trời trong xanh và đẹp nhất
Dạo này thời tiết lung tung, có những điều cứ bám trong đầu làm mình suy nghĩ mãi, nhất là khi mình đang trong quá trình học, và học làm người.
Có những lúc mình cảm thấy mình như bị bỏ lại phía sau. Bạn bè cùng lứa đã biết nói chuyện khéo léo, biết cách làm hài lòng mọi người, đối nhân xử thế nữa, trong khi mình vẫn ngây thơ tin tưởng vào những lời nói đẹp đẽ. Rồi mình bị tổn thương khi biết những cái không thật của người khác, rồi mình tự hỏi tại sao mình lại ngu ngốc thế. Mình chỉ tự hỏi mình đã lớn bao nhiêu và đã đủ lớn để suy nghĩ chín chắn, khôn khéo hơn chưa, hay vẫn còn ngây thơ và ngu khờ như hồi chưa bước vào đời, cứ như mình đang bị lạc trong một cái giếng nhỏ mà mình tự tạo ra vậy.
20 tuổi - mình đến trường, bước vào giảng đường và ngồi xuống.
30 tuổi - mình đến công ty, bước vào văn phòng và ngồi xuống.
40 tuổi - mình vẫn sẽ đến công ty, bước vào văn phòng và ngồi xuống.
Ai cũng sẽ phải trải qua, và chúng mình rồi ngày càng mình sẽ "cứng tay" hơn, thành thạo trong công việc, cũng biết cách để nói chuyện, giao tiếp với mọi người xung quanh. Nhưng mình rất sợ... sợ là những cảm xúc mà mình dành cho những người này và họ dành cho mình, dần sẽ trở nên bớt "thật" và "thân" hơn. Nhưng cũng bình thường thôi, vì để sống thì ai cũng phải khôn khéo một chút mà ha?
Có khi mình sợ rằng khi mình bước ra khỏi cái giếng nhỏ này, mình sẽ không còn là chính mình nữa. Sợ rằng mình sẽ học cách che giấu cảm xúc thật, học cách trở thành người khác để thích nghi với thế giới bên ngoài.
Nhưng rồi mình lại nghĩ, có lẽ cái giếng nhỏ này cũng dạy mình biết trân trọng những điều đơn giản nhất. Mình sẽ phải lớn lên thôi, nhưng ít ra ta nên giữ lại những gì thuộc về sự trong sáng của mình. Để khi mọi người đều chạy theo những thứ to lớn, mình vẫn có thể dừng lại dọc đường và cảm nhận được vẻ đẹp của một buổi sáng bình thường vào lúc 7h sáng, sự ấm áp của một cuộc trò chuyện tâm sự với người thân mà mình rất thương.
Chẳng phải con ếch ở đáy giếng cũng có được những khoảnh khắc bình yên mà những con cá ở đại dương mênh mông kia không có sao?
nên mình mong bạn đọc luôn có những giây phút bình yên nhất